NGƯỜI MẸ VÀ ĐÔI BÀN TAY “LẠNH”

Chị đến tìm chúng tôi, vào một buổi chiều xám.
Trên mặt không có giọt nước mắt nào. Nhưng đôi mắt – lặng như thể đã khóc suốt nhiều đêm dài.
Chị nói:

“Tôi ôm con mỗi tối, nhưng không còn cảm nhận gì cả…
Bàn tay tôi lạnh. Lòng tôi cũng vậy.”

Tôi không hỏi gì thêm. Vì đôi khi, người ta không cần lời khuyên, mà chỉ cần một chỗ ngồi tĩnh lặng để được thở ra những điều giấu kín.


Chị là một người mẹ.
Đầy đủ. Tốt bụng. Hiền lành. Và đã cố gắng rất nhiều.
Nhưng cuộc đời không thương xót người đã cố gắng.

Chồng chị rời đi sau những trận cãi vã không rõ lý do.
Gia đình hai bên không còn như trước.
Con chị – còn bé, nhưng hình như đã học được cách… không làm phiền mẹ.

Và rồi một ngày, chị nhận ra:

“Tôi sống như một cái bóng. Đi làm, về nhà, nấu ăn, tắm cho con, lên giường. Nhưng mọi thứ đều là cái máy. Không còn trái tim.”


🌿 Buổi trị liệu Reiki đầu tiên

Chị nằm xuống, tôi chỉ đặt nhẹ tay lên vùng tim.
Không kỹ thuật gì phức tạp. Không phải phép màu.

Chỉ là một con người – chạm vào một con người khác – bằng sự hiện diện trọn vẹn.

Năm phút trôi qua.
Chị khóc.

Không phải tiếng khóc to.
Mà là tiếng run nhẹ, lặng lẽ – như vết rạn đầu tiên của một khối băng đã bị đóng quá lâu…

Chị thì thầm:

“Tôi tưởng mình mạnh mẽ, nhưng thật ra tôi chỉ… quá cô đơn.”


Từ hôm đó, tôi dặn chị:

“Mỗi tối, đừng cố gắng gì cả. Chỉ cần đặt tay lên tim mình. Và thở thật chậm.
Reiki sẽ đi tới. Nhưng điều quan trọng là chị đã quay về bên trong – nơi bao lâu nay không ai chạm tới.

Chị làm vậy. Không mong chờ gì.
Nhưng vài tuần sau, chị nhắn:

“Tay em ấm lại rồi. Lần đầu tiên sau mấy năm, em cảm thấy… mình vẫn còn sống. Và con em – nó ôm em chặt hơn, như thể nó cũng cảm được điều đó.”


Chữa lành không phải để trở thành ai khác. Mà là trở lại với chính mình.

Không cần thay đổi cả cuộc đời.
Chỉ cần một khoảnh khắc nhỏ, bạn dừng lại, đặt tay lên chính mình – và thì thầm:

“Em ở đây rồi, chị xin lỗi vì đã bỏ quên em lâu như vậy…”

Chính từ khoảnh khắc đó, ánh sáng bắt đầu rỉ ra từ những vết nứt.


☀️ Người mẹ ấy, vẫn là chị. Nhưng bàn tay chị bây giờ đã trở nên ấm áp hơn.

Vì chị không chỉ ôm con.
Mà chị đã học được cách ôm lấy chính mình.

Và điều đó, quý vị biết không?
Còn quý hơn bất kỳ phong thủy, bùa chú, hay lời cầu xin nào trên cõi đời này.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *